JEONG YOUNGKI_ Hành trình 3 bố con đi du học tiếng anh tại Philippines trường CIJ Academy&School - Tuần đầu tiên
Hành trình trải nghiệm CIJ của ba chàng trai mạnh mẽ (Trời ơi! Căng thật đấy!) – Tuần 1
https://cafe.naver.com/antiphilippines/641714
Xin chào,
Tôi là Oldboy Jack, bố của hai cậu con trai vừa mới nhập học tại trường Anh ngữ CIJ ở Liloan, một nơi nằm hơi về phía bắc thành phố Cebu, Philippines.
Khoảng 20 năm trước, trong chuyến đi đến đảo Bantayan, tôi có đi qua khu vực này bằng xe buýt, và xe buýt đã dừng lại tại một tiệm bánh nổi tiếng để mọi người mua bánh. Tôi vẫn nhớ đó là Liloan – nơi đã để lại một kỷ niệm thoáng qua trong hành trình ngày ấy. Nhưng giờ đây, Liloan không còn là một điểm dừng thoáng chốc, mà là nơi chúng tôi đang tạo nên những ký ức sống động và đầy ý nghĩa.
Vào tháng 2 năm nay, tôi có một chuyến du lịch vòng quanh phía nam Cebu theo chiều kim đồng hồ. Chuyến đi ấy để lại nhiều dư âm đến mức khi về nhà, tôi vô tình lướt web và ghé vào diễn đàn Phil English (필어공). Tại đó, tôi đã thấy một chương trình khuyến mãi quá hấp dẫn khiến tôi lập tức đăng ký thành viên.
Tôi chỉ đơn giản là gia nhập diễn đàn mà chưa có kế hoạch cụ thể gì, cho đến khi quản lý JIN hỏi nhẹ nhàng rằng:
“Anh không có dự định cho con đi du học tiếng Anh sao?”
Câu hỏi đó như một cú hích khiến tôi quyết định tiến hành ngay.
Tôi hỏi con trai lớn – vừa tốt nghiệp cấp 3 – có muốn sang Philippines học tiếng Anh không. Bình thường, cháu hay trả lời “không” với mọi chuyện, nhưng lần này ngạc nhiên thay, cháu lại gật đầu đồng ý.
Thế là tôi dũng cảm đăng ký 8 tuần học tại CIJ Liloan cho con. Điều khiến tôi sửng sốt là chi phí rẻ đến mức không tưởng. Nếu tôi ở độ tuổi của cháu, chắc chắn tôi sẽ đi ngay không cần đắn đo.
Nhưng rồi, một điều bất ngờ xảy ra…
Con trai út, hiện đang học lớp 4 tiểu học, cũng nói:
“Con cũng muốn đi!”
Lúc đó tôi nghĩ:
“Ôi không… chuyện này phức tạp rồi đây!”
Gửi con lớn đã là một quyết định lớn, nhưng việc cho một đứa bé lớp 4 sang Philippines lại là câu chuyện hoàn toàn khác.
Vì cháu còn nhỏ, nên cuối tuần – khi không có lớp học – phải có người chăm sóc. Tôi không thể yên tâm giao cháu cho anh nó. Vậy là để chăm bé, cần có một người lớn đi cùng – điều này thật khó khăn về mặt thực tế.
Sau nhiều cuộc thảo luận trong gia đình, cuối cùng chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ cùng con út đến CIJ để học tiếng Anh trong 1 tháng với tư cách người giám hộ.
Tôi biết rằng tạm ngưng công việc trong một tháng là điều không dễ dàng, nhưng tôi nghĩ, nếu đổi lại được những ký ức quý giá bên hai con trai mà cả đời có thể nhớ mãi, thì đó là một khoản đầu tư xứng đáng.
Đây không phải là quyết định dễ dàng, nhưng nhờ sự ủng hộ mạnh mẽ từ vợ tôi, cuối cùng tôi và các con đã đến được nơi này.
Tôi xin thú thật điều này…
Người muốn đến CIJ nhất không phải các con tôi – mà chính là tôi!
Tôi từng là một học sinh chăm chỉ, hoàn thành đầy đủ chương trình cấp 3. Dù vậy, trình độ tiếng Anh của tôi vẫn như thời học sinh. Tuy nhiên, niềm yêu thích với tiếng Anh chưa bao giờ tắt trong tôi.
Tôi từng nhiều lần sang Philippines du lịch, bởi vẻ đẹp nơi đây khiến tôi mê mẩn.
Mỗi lần đến Philippines, 2 ngày đầu tôi nói tiếng Anh cứ lúng túng, không trôi chảy. Nhưng sang ngày thứ 3, tôi lại cảm thấy tiếng Anh bắt đầu “dính miệng” trở lại, và có cảm giác “Ồ! Mình nói tiếng Anh cũng ổn đấy chứ!”. Mỗi lần như vậy tôi thấy rất phấn khích.
Nhưng lần gần đây nhất – tháng 2 vừa rồi, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Dù đi du lịch suốt, tiếng Anh vẫn không trôi chảy như trước.
Lúc đó tôi tự hỏi:
“Dù có giỏi tiếng Anh thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc hiện tại. Cũng chẳng mấy khi ra nước ngoài nữa. Thế nhưng, mình cảm nhận rõ là các ‘tế bào tiếng Anh’ trong người đang dần già đi…"
Cảm giác ấy khiến tôi thật buồn.
“Thế là mình sẽ già đi mà chẳng bao giờ thực hiện được giấc mơ tiếng Anh sao…?
Cuộc đời… vốn là thế mà…”
Tôi đã gặp người bạn thân nhất để bàn về việc có nên cho con út đi cùng không. Anh ấy nói:
"Nếu không đi bây giờ, có thể cả đời cậu sẽ hối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội này.
Biết đâu đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng trong đời.
Chỉ một tháng thôi mà, có gì đâu phải lăn tăn.
Đi đi, học cho đã đời rồi về…!
Và lần này đi rồi thì đừng sang Philippines nữa đấy!"
Lời nói của bạn tôi khiến tim tôi đập thình thịch như thời thanh niên.
Tôi nghĩ:
“Thôi thì tới đâu hay tới đó!
Tôi đi đây!!!”
Tôi đến nơi vào rạng sáng Chủ Nhật ngày 27 tháng 4, hôm nay là thứ Tư, vậy mà mới chỉ có 4 ngày trôi qua, nhưng cảm giác như đã sống ở đây cả tháng rồi.
Sáng sớm Chủ Nhật đến, tôi có một ngày khá yên tĩnh để làm quen với môi trường mới.
Dù không quen ai và chưa có nhiều hoạt động, nhưng chính khoảng thời gian này giúp tôi chuẩn bị tinh thần cho những ngày học tập sắp tới.
Mong sao nhanh đến thứ Hai để bắt đầu hành trình học tiếng Anh đầy thử thách nhưng cũng rất thú vị.
Tôi vẫn khuyên bạn nên đến vào Chủ Nhật nếu có thể, vì đến vào sáng sớm thứ Hai sẽ khiến bạn cảm thấy rất mệt mỏi trong ngày đầu tiên.
Đây là khoảng thời gian quý báu để bạn làm quen với không gian và sắp xếp mọi thứ trước khi bắt đầu học tập nghiêm túc.
Vào thứ Hai, trước tiên sẽ có bài kiểm tra trình độ.
Tôi đã chuẩn bị phần tự giới thiệu bằng tiếng Anh, nhưng lại bị “sốc tinh thần” bởi phần kiểm tra nói hoàn toàn ngoài dự đoán. (Mình từng kém tiếng Anh đến thế sao? Mình đúng là ngốc thật à?)
Họ đưa một bức ảnh và yêu cầu tôi mô tả về bức ảnh đó.
Sau đó là đưa một tờ giấy với đoạn văn dài và bảo tôi đọc to lên.
Tiếp theo là phần nghe: tiếng Anh được phát liên tục từ loa, không có thời gian nghỉ, và tôi phải nghe đến hết rồi viết lại xem nội dung là gì – thêm một lần nữa khiến tôi choáng váng.
Rồi đến phần từ vựng – chỉ toàn là những từ ngữ kỳ quặc mà tôi tự hỏi: “Đây là từ mà người Mỹ thực sự dùng sao?... Có chắc đây là tiếng Anh không? Hay là tiếng của bộ tộc da đỏ nào đó được phiên âm bằng bảng chữ cái Latin?” – tôi tuyệt vọng thực sự.
Là một học sinh từng học đầy đủ chương trình trung học phổ thông một cách nghiêm túc, tôi tạm cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi làm phần đọc hiểu...
Nhưng rồi bài viết yêu cầu viết bằng tiếng Anh về một chủ đề không ngờ tới đã khiến tôi hoàn toàn mất tinh thần — và bài kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi nhận được kết quả kiểm tra trình độ và thời khóa biểu, tôi bắt đầu vào học và cảm thấy khá hài lòng vì lịch học được sắp xếp hợp lý.
Tôi đã nghĩ rằng mình có thể là người đầu tiên chạy vào nhà ăn khi chờ đợi trước giờ ăn trưa, và sau bữa ăn, trong khi mọi người tất bật đi đến lớp thì mình sẽ có thời gian thong thả tận hưởng một mình... Tôi đã rất mãn nguyện với điều đó, nhưng...
Cũng đúng thôi... cuộc đời nào có dễ dàng gì mà.
Một giáo viên địa phương xin lỗi vì mình đã bỏ lỡ một tiết học.
Họ đưa cho mình thời khóa biểu mới.
Dù vậy, mình vẫn có thể là người cầm thìa ăn cơm đầu tiên trong giờ trưa. (Thực ra điều đó cũng không dễ đâu, vì có rất nhiều người chăm chỉ lắm.)
Mình định viết một bài cảm nhận về CIJ Academy nhưng lại có quá nhiều điều muốn chia sẻ nên chưa thể kể hết.
Mới chỉ 4 ngày ở đây, mình đã có những trải nghiệm khá tốt và cảm nhận được sự tận tâm của nhà trường.
Không khí học tập khá thoải mái, giáo viên thân thiện và chương trình học được sắp xếp hợp lý.
Mình hy vọng sẽ tiếp tục tiến bộ và có thêm nhiều trải nghiệm thú vị trong thời gian tới tại CIJ.
Những câu chuyện thú vị thì mình sẽ viết sau khi học được khoảng một tuần.
Hiện tại thì mình còn đang bận thích nghi với các lớp học.
Lẽ ra mình nên chọn khóa học nhẹ nhàng với 4 tiết mỗi ngày thôi, nhưng vì quá hăng hái nên lại đăng ký khóa semi-sparta với tận 8 tiết học.
Sau khi kết thúc cả một ngày học, cơ thể mệt rã rời, kiệt sức thật sự.
Nhưng lạ kỳ là trái tim mình vẫn đập rất khỏe khoắn, tươi mới.
Có lẽ mình vẫn chưa già lắm đâu
Chỉ sau một, hai ngày làm quen, bạn sẽ có thể tận hưởng không khí sôi động của chợ đêm ngay bên cạnh trường, cùng bạn bè thưởng thức một ly bia thư giãn sau những giờ học căng thẳng.
Trường Anh ngữ CIJ tuy có chương trình học khá thử thách nhưng vô cùng thú vị và bổ ích.
Nếu bạn cảm thấy tim mình đập nhanh vì háo hức, hãy mạnh dạn đón nhận thử thách này.
Và đừng lo lắng nếu bạn còn chưa quen, vì CIJ sẽ giúp bạn từng bước vững vàng tiến lên!
Comments
Post a Comment